Gia tộc cầm quyền ở Scotlanđ từ năm 1371, và ở Anh từ
năm 1603 đến năm 1714, đứng đầu các cuộc xung đột tôn giáo, cuộc nội chiến ở
Anh và cuộc cách mạng vinh quang.
Ban đầu chỉ với tước hiệu “quản lý”, triều đại bắt đầu
vào năm 1315 khi Walter, quản lý cấp cao xứ Scotland đời thứ 6, kết hôn vối
Marjorie, con gái của Robert Bruce. Con trai của họ là Robert II kế vị ngôi vua
vào năm 1371 và duy trì dòng họ nối ngôi cho tói đòi vua James V (trị vì từ
1513-1542).
Người thừa kế của James V là Nữ hoàng Mary xứ Scots,
lớn lên ỏ nước Pháp, nên theo phiên âm tiếng Pháp đọc thành “Stuart”. Marỹ sinh
hạ James Stuart, sau này là James VỊ xứ Scotland (Ị566-1625) và là James I của
Anh (1603-1625).
Charles I, con trai của James I, gần như đã phá hủy
toàn hoàn quyền cai trị của dòng họ khi xảy ra cuộc nội chiến ỏ Anh và sau đó
Chính phủ cộng hòa Anh kéo sụp nền quân chủ. Sự khôi phục ngai vàng của Charles
II vào năm 1660 bị lung lay do ông không có người thừa kế hợp pháp và nỗi sợ
hãi về sự ủng hộ của dòng họ Stuart đối với Thiên chúa giáo.
Năm 1685, người; em trai theo Công giáo là
James II của (Charles kế vị) ngai vàng, dưối sự ủng hộ của người con gái và con rể theo đạo Tin Lành, Mary và
William. Tuy nhiên, khi con trai theo công giáo James Stuart của James và người
vợ thứ hai tham gia cuộc cách mạng vinh quang vào năm 1688, đã đưa William và
Mary lên ngai vàng. William và Mary (chết năm 1694) không có con và sau khi
William băng hà vào năm 1702, ngai vàng được nhượng lại cho em gái của Mary là
Anne. Trong suốt thời gian bà trị vì, nước Anh và Scotland hợp nhất theo Đạo luật
thông nhất.
Anne chết và cũng không có con nối dõi vào năm 1714,
và bỏ qua hậu duệ thẹo Công giáo của James II, ngôi vua chuyển cho hậu duệ xa
theo đạo Tin Lành của James I là George xứ Hanover. James Stuart và con trai là
Charles tiếp tục nối ngôi dòng họ Stuart cho tói năm 1745. Con trai của Charles
là Henry (chết năm 1807) kết thúc triều đại Stuart.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét